"Chiều đông sương giăng phố vắng Hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng Heo may tan nhòa, bao giấc mơ xưa Giờ em mong manh như khói, Giờ ta nắng đã chiều rồi..." (Thơ: Tạ Quốc Chương)
Chiều qua, lúc online với anh bạn gốc Bắc đang ở Sài Gòn, chợt thấy anh nhắc tới mùa đông Hà Nội. Anh hỏi mình trời đã chuyển mùa chưa, trong này mấy hôm rồi hết mưa lại se se gió lạnh... Mình hiểu, cái lạnh yếu ớt của phương nam, không đủ xoá tan nỗi nhớ về một mùa đông Hà Nội trong lòng người xa xứ. Chợt giật mình, dòng thời gian trôi thật nhanh...
Cứ mỗi khi cơn gió mùa đông bắc đầu tiên thổi tới, mấy đứa bạn thân lại có cái thú lang thang trên khắp những con phố nhỏ, cùng xuýt xoa vì hơi lạnh luồn khe khẽ, nhẹ trong gió thoảng... Rồi cùng yên lặng ngồi trong quán quen nghe nhạc Phú Quang... Năm nào cũng vậy... Không hiểu sao, những bản nhạc êm đềm man mác buồn ấy lại rất hợp với không khí đầu đông. Đắm chìm miên man vào những suy tư, chợt nhớ đến những người bạn năm nào... Chúng mình sinh ra chỉ một vài năm sau ngày giải phóng, cùng lớn lên trong nhưng năm đất nước trải qua thời kỳ cuối bao cấp, đầu mở cửa. Cuộc sống vất vả đầy khó khăn nhưng lại rất ấm áp tình người. Những ai đã từng trải qua những giờ khắc ấy, không thể nào quên được... Cho dù giờ mỗi đứa mỗi nơi, chúng mình vẫn luôn hướng về nhau với biết bao tình cảm thân thương trìu mến... Ký ức về một thời gian khó vẫn luôn in đậm trong lòng mỗi người...
Nhớ cái lần háo hức đòi mẹ cho dậy sớm, bốn giờ sáng đã lọ mọ vác cục gạch to tướng ra xếp chỗ trước cửa hàng lương thực, vậy mà đã thấy lố nhố biết bao người là người, đông vui như đi trảy hội... Nhớ có lần tự nhiên thèm ăn phở sáng, thế là giả vờ ốm để mẹ cuống quýt chạy ra đầu phố mua về, giờ nghĩ lại thấy sống mũi vẫn cay cay... Nhớ những người hàng xóm tốt bụng đã trông nom mình những lúc bố mẹ bận đi làm, có miếng quà, tấm bánh chia đều cho lũ trẻ, không phân biệt thân sơ... Nhớ những mùa đông gió lạnh, áo phân phối chưa về kịp, thế là tụi trẻ con vẫn phải mặc những manh áo cũ mong manh đi học, lạnh cắt da cắt thịt... Chúng mình từng chia nhau từng viên kẹo bạc hà ngậm, từng xíu nhỏ ô mai mơ gừng chua chua, cay nồng... Chao ôi là nhớ...
Cuộc sống giờ đã đổi thay thật nhiều theo chiều hướng no đủ, sung túc về vật chất. Bây giờ ra chợ, mình có thể mua bất cứ thứ gì mình thích, ăn bao nhiêu bát phở sáng, rinh bất kỳ chiếc áo nào thấy hợp nhãn về treo đầy tủ... Những người sống bên cạnh mình cũng vậy, nhưng lòng người thì... thật vô tình... Cũng vẫn những người hàng xóm năm nào - người khá giả thì mua những căn nhà đắt tiền trên phố lớn, thỉnh thoảng đảo về khu nhà cũ, lạnh lùng gật đầu chào mọi người... Những người ở lại thì cửa đóng then cài, có khi cả tuần hai nhà sát vách chả nhìn thấy mặt nhau... Những đứa trẻ năm xưa lần lượt có gia đình, lần lượt chuyển đến những nơi ở mới - không hiểu có khi nào tìm lại được chút tình ấm áp, tối lửa tắt đèn có nhau như ngày xưa cũ ?!
Hà nội chiều đầu đông, lang thang trong cơn gió lạnh đầu mùa và mưa phùn lất phất, chợt thấy nhớ da diết những kỷ niệm năm nào... Một thời đầy ắp khó khăn nhưng cũng chứa chan hạnh phúc... Những người bạn của mình, vì cuộc mưu sinh và vì nhiều lý do khác, năm nay cũng không kịp về đông đủ để chào đón cái khoảnh khắc thiêng liêng lúc giao mùa... Mong các bạn ở nơi xa chân cứng đá mềm, và hãy luôn nhớ về một mùa đông Hà Nội - trời thì lạnh nhưng lòng người thì ấm áp, chan chứa yêu thương...
"... Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa Sương giăng trắng niềm mong chờ Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ... "
(chapter)
=>>Lý do mà da của bạn bị xấu hơn mong đợi <<=
|