Một ngày nửa cuối tháng 11/2014. Trời nắng vàng và hơi lạnh (ra nắng thì nóng vào râm thì lạnh) nó khiến hắn ghét cái thời tiết kiểu này vì không biết mặc sao cho phải đạo nhất. Kệ, cứ mặc cái áo len cộc tay mỏng vác đi cũng dễ mà lúc về không sợ rét co ro. 16:45 cuối cùng thì máy bay cũng cất cánh sau một mớ các nguyên nhân như máy bay về chậm, có chuyến bay đặc biệt sân bay bị đóng...thế là trễ gần 1 tiếng so với kế hoạch. Hôm nay các bác ấy ghép chuyến thì phải, hắn thực hiện thủ tục chọn chỗ gần cuối máy bay ấy thế mà khi lên thế quái nào lại ngồi ngay giữa cánh. Cái vị trí mà hắn không thích tí nào. Nhưng thôi tí nữa ngủ khì ấy mà. Nhân tiện hắn bắt đầu thấy việc chọn chỗ trên máy bay cần có sự thay đổi cho các chuyến sau. Ngồi gần hành lang nếu có cần đi lại cũng tiện hơn mặc dù hiếm khi hắn phải đứng dậy. Tàu bay hạ cánh. Nhiệt độ ngoài trời là 29•C, hắn thích cái nhiệt độ ở mức này vì đơn giản hắn hơi thiếu cân một chút. Vé đi Cà Mau đã được đặt giờ khởi hành 22:00, giờ cần qua phòng vé lấy rồi đợi đến giờ ra bến.... Hắn có đủ thời gian để nạp năng lượng thêm, cũng như chuẩn bị thêm đồ cho chuyến đi (đặc biệt là nước uống). Hắn không thể chịu được các cơn khát. Cái dòng điện thoại "ngu" (người ta gọi là smart phone) cũ cũ này nhiều khi khiến hắn như con cún bị xích vào cột - ở đây hắn bị xích vào cái ổ cắm có nguồn điện. Bên kia đường có đám hiếu, chắc đám người cao tuổi, hắn thấy phường bát âm kéo những giai điệu nghe quen quen không quá não nề, bi ai hoặc có thể ở đây tục lệ là thế. Một hồi sau thì hắn phát hiện ra nhạc bên đám hiếu bao gồm nhiều đoạn ngắn của những bài nhạc vàng. "Mời những hành khách đi Cà Mau, Bạc Liêu chuyến 22:00 ra xe." Bến xe miền Tây. Hắn check in (đánh dấu) FB. Lần đầu hắn có mặt tại đây. Hắn lên xe xuất trình vé và được anh tài xế chỉ chỗ. Hắn xếp đồ, dọn ổ và ngả lưng. Trời tối, bến xe, hành khách không có gì đặc biệt làm hắn chú ý. Xe lăn bánh. Hắn bật Google map ngó qua lại lần nữa quãng đường, ngó qua FB rồi nhanh chóng ngắt sóng điện thoại để tránh hết pin . Hắn bắt đầu lơ mơ, xe đu đưa và giọng Lệ Quyên réo rắt nhẹ nhẹ. "Xe dừng nửa tiếng mọi người nghỉ ngơi ai có nhu cầu thì xuống xe nhé." Tiền Giang. Giờ thì giọng ca sỹ Thanh Tuyền thì phải. Và đã quãng nửa đêm... Hắn xuống xe đi lượn lượn quanh quán, hắn mua vài thứ linh tinh nhẹ nhẹ tránh phải vác ba lô như bộ đội hành quân. Hết giờ nghỉ, xe lại lăn bánh về nơi tận cùng tổ quốc. Hắn lại lăn ra ngủ. Trời tờ mờ sáng tại bến xe Cà Mau - khoảng hơn 5 giờ sáng. Xe trung chuyển đưa khách về các điểm trong thành phố. Thế là hắn được đưa tới gần bến ca nô cao tốc. Hắn có vài chục phút để thực hiện các hành vi phục vụ nhu cầu sinh học... Cảng vụ hoạt động khá sớm. Điện thoại của hắn lại sụt pin, hắn vào văn phòng cảng vụ xin nạp điện, một cán bộ khá trẻ giúp hắn. Trong lúc ngồi chờ ca nô và sạc điện thoại, hắn ngồi nhìn anh cán bộ kẻ sổ, chắc là quản lý thuyền bè ra vào bến. Có một chuyến đi đất Mũi lúc 6:40. Ở các bãi biển bạn phải trả hàng chục đô la cho một vòng quanh bãi tắm còn chuyến này hết 125 000VNĐ xuyên đất Cà Mau. Trời hôm nay có vẻ không trong xanh cao vợi, mây xám lượn lờ. Tiếng máy giòn tan đưa ca nô từ từ lùi ra giữa dòng và quay đầu rời bến. Ca nô nâng mũi lướt tới để lại phía sau bọt nước tung cao, sóng cuộn xô bờ. Bờ sông trải dài với rặng dừa nước đan xen những rặng đước tít tắp. Mênh mông sông rộng nối về Đại Môn Giang. Thanh bình trời nước Cà Mau. Có một điều khá hấp dẫn khi di chuyển bằng đường thuỷ, nó gần giống xe buýt cần lên xuống đúng bến bãi, các bến bãi lại khá xa nhau còn không thì bạn phải bắt xuồng nhỏ đợi giữa dòng chớp nhoáng. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, khi xuống ca nô hắn chọn cho mình băng ghế cuối cùng để dễ ngắm cảnh vật hai bên sông và đặc biết có cái cửa to nhất thuận tiện cho việc chui ra ngoài nếu cần thiết. Lần đầu tiên hắn đi ca nô cao tốc loại này, và cảm nhận không ưng lắm về mặt thiết kế chặt trội. Hầu hết khách là người Cà Mau di chuyển nội tỉnh, có một nhóm khác tới Đất Mũi để .... biết giống như hắn. Ca nô ghé bến Năm Căn để hành khách lên xuống. Trong đầu hắn vang lên câu hát “...trời xanh Năm Căn gió lộng bốn bề...” nhưng trời Năm Căn hôm nay nhiều mây và có vẻ sắp mưa rồi. Tiếng máy vẫn nổ giòn ca nô lại rẽ sóng lướt tới. Thời tiết mát gió lộng qua ô cửa hắn thấy người khoan khoái dễ chịu. Không uổng công mây đen giăng lưới, trời bắt đầu mưa ào ào, ca nô vẫn lao đi vun vút. Các cánh cửa đề cố gắng đóng chặt tránh mưa. Hắn ngồi ở băng ghế cuối, cửa hậu mở toang trong mưa, hắn thấy lo tới đất Mũi mà vẫn mưa to thế thì hỏng cả. Dân miền Tây gặp mưa không ướt hay sao mà chẳng thấy ai dùng áo mưa à. Hắn nhớ tới thầy giáo dạy vật lý hồi cấp ba của hắn từng nói, đại thể là “Các em hãy tập trung vào việc của mình, coi mưa như nắng coi nắng như mưa”, nhưng có một sự thật là hắn đang nghĩ khi lên bờ phải kiếm cái áo mưa dự phòng cho vào ba lô. Ca nô tiếp tục cuộc hành trình, thỉnh thoảng lại ghé bến trả và đón khách, mặt sông trải rộng mênh mông, hắn mở Google map và biết sắp tới bến cuối. Thật tuyệt, mưa ngớt hi vọng đến bến cuối trời tạnh.... “Đã đến bến cuối.” Nhà tàu lên bờ neo ca nô lại, mọi người lần lượt lên bờ, hắn cũng xách ba lô lên bờ, mưa lất phất lưa thưa. “Chợ Đất Mũi” hình ảnh đầu tiên hắn ghi nhận là cái biển chợ. Thế là đã gần tới đích. Hắn nghe vẳng tiếng ai đó “Phải đi xe ôm tiếp mới tới được điểm Mũi Cà Mau”. Cánh xe ôm bắt đầu vây lấy khách, “Chú đi đoàn mấy người, có đi cùng đoàn kia không hay đi một mình?” Dân xe ôm ở đây hẳn đã quá quen với việc người khắp nơi đổ về thăm mốc tận cùng tổ quốc hỏi rất nét luôn. Em đi một mình, ra điểm Mũi bao nhiêu anh? Năm mươi nghìn cả đi cả về. Hắn đồng ý lên xe. Anh thấy cửa hàng nào bán áo mưa ghé vào em mua một chiếc. Mưa này không ướt áo đâu, anh xe ôm vít ga lao đi. Đường hẹp, xe lao vun vút, khiếp làm gì mà vội thế và không chịu tạt hàng quán để mua áo mưa.... Chú ghi lại số tí nữa gọi anh vào đón. À thì ra chạy nhanh còn làm chuyến mới. Không quá lâu, thế là đến cổng nơi muốn đến rồi. Hắn thấy vui vui, nhưng tiếc cái trời vẫn sầm sì, như thế này thì mưa xuống bất cứ lúc nào. Hắn vào mua vé. Anh ra rồi quặt (dẽ) tay phải nhé, người bán vé chỉ dẫn. Mưa có vẻ dày hơn... Anh gì ơi đợi đi cùng cho vui. Hắn quay đầu lại, đoàn cùng ca nô vừa tới, hắn bước chậm, dừng lại đợi nhưng trong thâm tâm chỉ muốn lao nhanh về cái chòi người ta xây để du khách ngắm cảnh Mũi Cà Mau, đơn giản là mưa đang dày thêm, áo mưa không có, máy ảnh mà dính nước thì toi. Cuối cùng cũng leo tới tầng trên cùng của chòi, mưa to dần, trời u ám. Ôi sao mà đen thế. Nhưng có chỗ trú mưa khá tốt rồi. Chỉ có bốn du khách đang ở chòi. Đã khoảng 11 giờ. Hắn check in FB. Hắn lôi máy ảnh ra ngắm bốn xung quanh, rừng đước xanh trải xa tít trong mưa, thấp thoáng có cánh cò bay. Hắn quay sang hướng biển mênh mông trải rộng, hôm nay hòa và nhau một màu xám xám mưa vẫn rơi đều. Hắn ngắm cột điểm mốc, lá cờ phấp phới trong ... mưa. Anh đi một mình thế này thì chụp ảnh sao được. Thế là cô gái đội bên cạnh chụp giúp hắn một tấm, cảnh hắn nhìn ra biển xa xôi. Trời có vẻ tạnh hơn một chút. Phải tranh thủ ra cột mốc thôi, hắn nghĩ. Thế là hắn từ chối lời mời tham gia chương trình của đội bên cạnh rồi hướng về phía cột mốc – mục tiêu số một của chuyến đi. Đã tới. Một con tàu mang cờ tổ quốc đang rẽ sóng vươn xa. Một số đoàn đến trước đang tạo dáng ghi lại, đánh dấu trải nghiệm điểm cuối cùng của hình chữ S. Mọi người ai cũng tươi rói hân hoan. Trời lại mưa ào ào, rất may là có hai cái chòi tránh nắng tránh mưa, mọi người quây quần xúm lại bên nhau. Đủ cả giọng Bắc Trung Nam thật vui. Hắn lại tranh thủ check in. Đợi mưa tạnh và tạm không mơ về Đất Mũi... Giờ đây mỗi lần nghe câu “ở xa anh mong tới được quê mình gần thêm yêu dấu quê chúng ta Cà Mau” hắn không còn phải dằn lòng mình “Bao giờ mới tới được Cà Mau?!”
=>>Lý do mà da của bạn bị xấu hơn mong đợi <<=
|