1. Bỗng dưng thích gọi "mùa đông Sài Gòn" cho những ngày khô khô lạnh lạnh cuối năm, như cách gọi tên mùa của người miền Bắc. Mùa đông Sài Gòn ngắn thôi nhưng không qua mau, nó chùng chình nấn ná trong những ngày cuối tháng mười hai, đầu tháng một, níu kéo những tất bật vội vàng của bạn, nhõng nhẽo đòi dành cho bạn một khoảng thời gian tương tư và mơ mộng.
Với những người từng biết mùa đông, thì cái lạnh này "chẳng là gì", không phải xuýt xoa tê cóng trước một buổi sáng gió mùa đông bắc bạc trắng cả trời, Sài Gòn vẫn là những ngày đong đầy nắng vàng, dù màu nắng có nhạt hơn, đôi khi hưng hửng, lửng lơ như mặt trời ngái ngủ. Nhưng chút se lạnh ban sáng và lúc trở về chiều, đậm lại trong đêm đủ làm người ta nhớ đến chiếc áo khoác như thèm nhớ một vòng tay choàng qua vai áo mỏng. Đủ để chợt buồn vì nhận ra mình đang một mình. Đủ để đêm chợt tỉnh giấc quờ tay tìm rúc vào một miền ấm áp...
2. Mùa đông Sài Gòn, chút lạnh không đủ làm cây rụng lá, những hàng cây vẫn xanh thật xanh. Ở miền Bắc quê tôi, cây bàng có thể gọi là loài cây mang hình ảnh đặc trưng của bốn mùa. Mùa này, tất cả những chiếc lá bàng đều chuyển màu vàng hoặc đỏ tươi rực rỡ trước khi rơi xuống. Người bạn từ miền Bắc lạ lùng, đến thành phố phương Nam này mới thấy lá bàng xanh biếc vào tháng mười hai, thậm chí có cả những chiếc lá non màu cốm. Thật lạ. Trời thì lành lạnh, se se, mà lá thì xanh, xanh trong mùa mà trong tâm trí bạn tôi thì lá luôn ngả màu, hoe vàng, bạc phếch hoặc chao chát đỏ, màu của lá khô và lạnh chứ không nồng nàn xanh đến thế. Cũng như bạn từng hát câu "Sài Gòn mùa xuân còn có lá vàng bay" vậy mà, những cảm giác về mùa do ta tự mang đến cho ta thường gợi những bâng khuâng như vậy.
3. Dường như là cảm giác do "mùa đông" mang đến, có những điều hằng ngày ta vẫn nhìn thấy, vẫn thường gặp quanh năm suốt tháng, nhưng ta bỗng nhìn điều đó dưới một con mắt khác. Người bạn đến từ nơi có mùa đông "chính hiệu" xuýt xoa reo lên vì mùi hương ngọt ngào hơi ngai ngái của hàng khoai lang nướng, vì hơi ấm nồng nàn tỏa ra từ chiếc giỏ sau xe đạp của một người bán bắp nấu, và ánh mắt bạn sáng rỡ ngạc nhiên trước một xe xôi nóng vừa đẩy qua. Màu tím của nếp cẩm, màu vàng của đậu xanh, màu đỏ của xôi gấc, màu trắng ngà của nếp ngỗng chen điểm những hạt đậu phộng nâu đỏ bóng nhẫy,... trông y như một tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc trên đường phố Sài Gòn. Có lẽ riêng những ngày này, chút se lạnh đã cho ta tận hưởng những cảm giác ấm áp lạ lùng ấy.
4. Và đêm. Trở về từ một quán cà phê nóng sực nhạc và men rượu, bạn bắt gặp một hình ảnh... không mùa. Đi cùng chiều với bạn, một ông lão áo mỏng phong phanh đang dấn những vòng quay cuối cùng trên chiếc xe đạp cọc cạch trở về một quận vùng ven. Sau xe ông là những chiếc chổi lông gà chổng lên trời, trong đêm, trông chúng như những món đồ chơi kỳ dị, gợi nhớ đến những chiếc mũ của thế kỷ mười bảy ở một xứ sở xa xôi. Không tiếng rao. Tự hỏi không biết trong một ngày dài ông lão đã bán được mấy cái chổi lông gà như thế, và tự hỏi tiết trời se lạnh những ngày cuối năm có liên quan gì đến chuyện bán chạy hay không món hàng này. Không tìm được mối liên quan nào, cũng không mơ mộng được lâu đến thế kỷ mười bảy, bởi những chiếc lông sặc sỡ trên mũ những nhà quý tộc kia ắt hẳn là của những loài chim quý hiếm... Thấy lạnh hơn một chút trong những ngày ngắn ngủi gọi là mùa đông Sài Gòn. (chapter)
=>>Lý do mà da của bạn bị xấu hơn mong đợi <<=
|