Lắng nghe

Khi gặp chuyện buồn bạn cần chia sẻ?
Có một người nói với hắn rằng “Cứ như là họ chỉ đợi có thế rồi trút mọi phiền muộn lên mình”. Chẳng mấy khi gặp nhau ấy thế mà chuyện vui đâu không thấy chỉ toàn thấy những mảng buồn, những đau đớn, những tủi khổ và những điều bực dọc,…người ấy cứ kể, cứ kể như từ xa xưa chưa ai từng biết.
Và từ đó có người sợ về quê.

Tại một vùng quê biển khác. Thi thoảng bà có việc nên trở về ngôi nhà thân yêu nơi hơn 30 năm bán anh em xa mua láng giềng gần. Những bà hàng xóm, những cô cháu gái cứ lần lượt tới thăm. Những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu, những câu chuyện vợ chồng ăn ở, những nhọc nhằn kiếm sống, những chuyện thị phi, những tiếng thì thầm to nhỏ của người kể trong lúc bà cứ lặng lẽ ngồi đan, đôi khi là đang nhặt một rổ rau để chuẩn bị cơm trưa cơm chiều… Thời gian như không còn tồn tại chỉ có kìm nén tuôn trào, rồi như vơi đi gánh nặng họ ra về mắt ánh đã bớt đi vài tia màu xám. Có những người chưa thu xếp được thời gian cũng vội vã cố qua chào bà và để hỏi “Chị/ bác/cô ở nhà được lâu không?”.
Nơi đó có nhiều người luôn mong bà trở lại.

(Những mẩu cực ngắn của Phong Ảnh)

TuyetKy.com