Xin hỏi bạn rằng, với từng ấy mùa thu, ai đã là người thay đổi cuộc đời bạn?
Đừng bảo đấy là câu hỏi ngớ ngẩn, vì chính tôi cũng không tin điều đấy và rồi cũng bị thuyết phục bằng một cách rất giản dị: Sự chân thành và động cơ trong sáng.
Thật buồn cười, tôi là con người góc cạnh có nghĩa là tôi vô cùng ngang bướng và ngỗ nghịch. Cũng chính vì thế cuộc đời tôi cũng không phẳng lặng, bình yên như người khác.
Tôi kể về một người bạn, bạn từ thời ấu thơ của tôi. Hắn kém tôi 1 tuổi, nhà hắn cách nhà tôi 1 bước chân. Chúng tôi thường có những cuộc tranh cãi nảy lửa và cũng rất nhiều khi sứt đầu mẻ chán. Tôi và hắn thường tán gẫu, cứ mỗi khi gặp được nhau là y rằng có thể ngồi nói chuyện hàng giờ mà không biết mệt mỏi về tất – tần – tật mọi chuyện. Bất cứ khi nào có chuyện buồn chán là tôi lại alô cho nó rồi nó tha tôi đi lang thang, quậy phá. Lần nào cũng vậy, bắt đầu đi là buồn chán, và kết thúc là trận cười.
Rồi tôi cũng có một chuyện nghiêm trọng xảy ra, tôi trượt đại học.
Híc! một chuyện quá đau buồn vì với tôi là một chuyện tày đình và không thể chấp nhận được! Tôi bị sốc thật sự, tôi rơi vào tuyệt vọng, bế tắc và không lối thoát. Cả ngày tôi không nói với ai câu nào, mà cứ ai hễ cứ mon men lại hỏi thăm thì thể nào cũng lãnh đủ, ngay cả hắn.
Một buổi tối, hắn alo cho tôi bảo đi lang thang, tôi cứ ầm ừ không muốn đi. Hắn hét lên: “Có đi hay không hả, đồ ngốc!”
Hắn chạy qua nhà, lôi tôi ra khỏi nhà không thương tiếc. Tôi ngồi đằng sau hắn, mặc kệ hắn cứ hì hục đạp xe. Hắn đưa tôi đi chèo thuyền ở phủ hồ Tây. Tôi cũng không buồn nói gì, mặc cho hắn làm gì thì làm. Hắn cầm chiếc tay chèo, đập vào đầu tôi một cái đau điếng.
Tôi nhăn nhó, Hắn cười: Cũng còn biết đau cơ à? Tôi tường bà không còn cảm giác gì nữa chứ?!
Sao bà cứ quan trọng hoá mọi chuyện lên như vậy? Có ai trách bà đâu, bà cứ làm như vậy thì bà chưa phát điên thì mọi người xung quanh đã phát điên lên hết rồi.
Có rất nhiều cách để đi đến đích của cuộc sống, không có nghĩa là không học đại học thì không làm được việc gì cả. Bà làm tôi thất vọng ghê gớm! Tôi tưởng bà mạnh mẽ, lạc quan lắm hoá ra chỉ bé bằng con tép.
Rồi hắn lại đập cho tôi một cái nữa, đau điếng thủng thẳng nói: Tốt nhất là năm nay bà đi ôn cùng tôi, không buồn chán nữa, buồn chán như thế đủ rồi.
Bà đừng để tôi phải đi ăn sữa chua một mình, chán lắm bà ạ.
Tôi cười, nhưng nước mắt cứ chảy ra, không hiểu là do bị đập đau quá hay vì nguyên nhân gì!?
Rồi sau ngày hôm đấy, hôm nào hắn cũng cầm sách sang nhà tôi hỏi này hỏi nọ, rồi luyên thuyên đủ thứ. Từ hôm bị hắn đập vào đầu hai cái tôi cũng “tỉnh ngộ” ra nhiều, bắt tay vào ôn thi, hì hục chiến đấu với thất bại của mình.
Cám ơn mày, nếu không có những người bạn như mày thì chắc tao cũng không có ngày hôm nay!
(theo anhnhatcailan-ttvnol)
Phản hồi gần đây