Chúng ta nghe nói nhiều đến việc “buông bỏ”, hay “tha thứ là cách trả thù vinh quang nhất”… Đồng ý, không nên ghim thù hận vào đầu, nuốt mọi thứ rồi ngâm giấm bốc mùi trong lòng, nhưng thú thật, tui khó tha thứ cho những người, những điều có thể quy chung vào “phản bội” lắm nhé.
Phản bội theo nghĩa rất rộng: tình cảm, lòng tin, tráo trở lật mặt, giả dối, bất tín, thậm chí sai hẹn trả nợ . Những kẻ xa xôi, thân ai nấy lo, thì phản bội giời đất kệ cmcn. Nhưng những người gần gũi, ít nhiều có chút thân thiết, tin tưởng, mà phạm phải những thứ được quy chung là phản bội, thì thường tui sẽ nhấc ra khỏi tầm nhìn và cuộc sống của mình, block (khóa), unfriend (bỏ kết bạn), nhẹ thì unfollow (bỏ theo dõi), bơ đi, nhưng tuyệt đối không quên. Thế là tốt hay xấu nhỉ? Trong “Nhà giả kim” có câu: “Hãy tha thứ, nhưng đừng cố quên, nếu không bạn sẽ bị tổn thương một lần nữa. Tha thứ sẽ thay đổi thế giới quan. Lãng quên sẽ mất đi bài học”.
Trong Phật pháp thì quan điểm: buông bỏ, vạn sự tuỳ duyên…
Còn đâu đó trong thế giới FB: đôi khi tha thứ là vì ta không đủ sức để trả thù thôi
Tác giả FB Phạm Thùy Linh