Người thân, bạn bè, người yêu đều quan trọng, chúng ta không thể sống thiếu họ. Điều quan trọng là chúng ta đang được nhận tình yêu thương từ những người quan trọng nhất.
Trong một trường đại học, khi gần hết tiết học, giáo sư nói với các sinh viên: “Chúng ta cùng chơi 1 trò chơi nhé. Tôi cần 1 bạn hợp tác với tôi!”.
Một nữ sinh bước lên bục giảng.
Giáo sư nói: “Em hãy viết tên 20 người mà em khó có thể rời bỏ”.
Nữ sinh làm theo. Cô viết tên người thân, bạn bè, hàng xóm,…
Giáo sư lại nói: “Hãy gạch bỏ người mà em nghĩ là ít quan trọng nhất”.
Nữ sinh gạch tên người hàng xóm. Giáo sư lại yêu cầu gạch thêm một người nữa. Nữ sinh xóa tên một bạn học. Giáo sư lại muốn nữ sinh xóa thêm một người không quá quan trọng trong cuộc sống.
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn 4 cái tên: Bố, mẹ, chồng và con.
Lớp học rất yên tĩnh, các sinh viên lặng lẽ nhìn giáo sư và cảm thấy rằng đây không còn là một trò chơi nữa.
Giáo sư nói tiếp: “Hãy gạch một cái tên nữa nhé”.
Cô gái ngập ngừng và đưa ra một lựa chọn khó khăn. Cô đưa viên phấn lên và gạch tên cha mẹ mình.
“Hãy gạch bỏ một cái tên khác” – Giọng của giáo sư lại vang lên.
Nữ sinh sững sờ, giơ viên phấn run rẩy, chậm rãi và kiên quyết gạch tên con trai. Ngay lập tức sau đó, cô khóc òa một cách đau khổ.
Giáo sư đợi cô bình tĩnh lại và hỏi: “Những người gần gũi nhất với bạn nên là cha mẹ và con cái của bạn, bởi vì cha mẹ là những người nuôi nấng bạn, những đứa trẻ là của riêng bạn và người chồng có thể thay thế. Tại sao chồng lại là người mà em khó buông tay nhất?”.
Cả lớp hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Cô gái nói một cách bình tĩnh: “Thời gian trôi qua, bố mẹ sẽ rời xa em. Những đứa trẻ chắc chắn sẽ rời xa em khi chúng trưởng thành. Người duy nhất sẽ đồng hành cùng em đến cuối cuộc đời là chồng em”.
(Sưu tầm – đang cập nhật nguồn)
Phản hồi gần đây